Xin phép tác giả bài viết nhé. Muốn chia sẻ cho các bạn sinh viên có mùa hè thật sự hữa ích. ĐÃ 2 NĂM RỒI CƠ ĐẤY Màu xanh tình nguyện Cuộc sống muôn hình vạn trạng, cuộc sống là bức tranh của muôn màu sắc. Nhưng trong số những màu sắc tuyệt diệu ấy, tôi đã bị cuốn hút bởi màu xanh - màu xanh áo đoàn thanh niên tình nguyện. Trong cuộc đời của mỗi người sẽ thật may mắn khi được đi học , cố gắng rèn luyện trở thành đội viên măng non rồi phấn đấu được trở thành những đoàn viên thanh niên ưu tú. Tôi cũng vậy, cảm giác vui sướng khi được kết nạp Đoàn trong tôi vẫn nguyên vẹn. Cảm giác của cô nhóc đội viên khi được “ trưởng thành ”, được gọi là đoàn viên thật khó tả ! Và cũng từ ngày ấy, tôi cùng các bạn đã được tham gia nhiều hoạt động của Đoàn TNCS HCM. Mỗi hoạt động , mỗi hành trình đi qua đã giúp cô bé nhút nhát ngày nào thêm tự tin và thêm yêu cuộc sống. Càng lớn dần tôi càng được tổ chức Đoàn rèn luyện thêm nhiều kỹ năng nhưng hơn hết chính tổ chức Đoàn đã luôn mang đến cho tôi nhiều bài học quý báu, nhiều suy nghĩ chín chắn hơn. Quãng thời gian học sinh trôi qua với bao cảm xúc tuyệt vời được tiếp nối bởi hành trình tham gia hoạt động Đoàn tại ngôi trường thân yêu – trường Đại học Tây Nguyên. Năm nhất của tôi – Mùa hè xanh đầu tiên. Khi hoa phượng rực lửa chào hè, tôi boăn khoăn cho kế hoạch của một mùa hè ý nghĩa. Nhưng chẳng để tôi boăn khoăn, suy nghĩ nhiều, Đoàn trường và Hội sinh viên trường thông báo về Mùa hè xanh và ngay khi ấy, tôi đã biết mình có kế hoạch chào hè thú vị. Thoạt đầu tôi tưởng rằng Mùa hè xanh cứ đăng kí là được đi nhưng trường tôi có hàng ngàn đơn đăng ký như thế và thần may mắn gọi tên, tôi được trở thành một chiến sĩ của Chiến dịch Mùa hè xanh 2014. Sẵn sàng về cả vật chất và tinh thần nhưng khi đến được chính nơi mà chúng tôi sẽ là những chiến sĩ mùa hè xanh thực thụ tôi mới biết mình thiếu. Thiếu từ kỹ năng, thiếu đến những điều hiểu biết về nơi ấy - nơi xa lạ tôi chưa một lần đặt chân đến. Mở đầu cho hành trình Mùa hè xanh , chúng tôi còn bỡ ngỡ và lo lắng. Lo lắng về nơi ở, về người dân nơi đây và về chính những chiến sĩ đồng hành .Nhưng mọi thứ cũng nhanh chóng được xóa nhòa. Với tinh thần của những đoàn viên yêu đời, giàu sức trẻ và nhiệt huyết, chúng tôi thân thiết như anh chị em trong nhà. Chúng tôi sát cánh cùng nhau, chia sẻ mọi khó khăn và trải nghiệm những điều đầu tiên. Buổi sáng đầu tiên ở Cư San – M’Đrăk, màn sương phủ kín quanh các ngọn đồi, nắng sớm len lỏi khắp nơi, phiến lá xanh non sương đọng long lanh như viên ngọc. Không khí buổi sáng thanh bình, êm dịu và ngọt ngào ấy làm tôi còn xao xuyến mỗi khi nhớ về…. Lần đầu đoàn viên làm giáo viên. Chúng tôi - những giáo viên nhưng thay vì mặc những bộ áo dài thướt tha, chúng tôi gắn liền với áo xanh tình nguyện. Tụi trẻ nơi đây, chúng ít khi được đi học, chúng phải dành phần lớn thời gian lên nương với mẹ, thời gian cõng em trên vai, thời gian rong ruổi theo đàn trâu, đàn bò vào sâu trong rừng. Nhưng trái ngược với tất cả, chúng rất ham học. Tan học lúc 11h thì 12h chúng đã đùa nghịch với nhau trong sân trường chờ chúng tôi lên lớp. Ca học chiều tan lúc 17h thì 17h30 chúng đến chờ buổi học tối. Tôi nhớ có những lần trời M’Đrăk đổi tính, gọi gió lạnh, gọi mưa về. Tưởng rằng chúng sẽ không đi học nhưng khi chúng tôi còn đang lẩm bẩm than trời lạnh giá thì chúng đã đứng trước cửa lớp với những chiếc áo mỏng manh và ngây thơ tròn xoe đôi mắt : “ Cô ơi, sao hôm nay cô đến muộn thế? ” Chúng tôi ai nấy đều thương lũ trẻ mà khóe mắt đã cay cay. Thương chúng và càng thương bố mẹ mình nhiều hơn. Chúng tôi ai nấy đều được bố mẹ chăm lo đầy đủ, được đi học và được cả sự ủng hộ nhiệt tình khi đi Mùa hè xanh . Chúng tôi được sống một cuộc sống màu hồng đầy mơ ước, đầy hy vọng! Là lần đầu tôi vác cuốc đi bộ. Tôi cũng chẳng biết mình đi được bao nhiêu, chỉ nhớ là rất xa và cứ vượt qua con suối này, rồi băng qua ngọn đồi kia. Đồi cứ cao thế nhưng những chiến sĩ áo xanh chẳng một ai bảo “cao” mà chỉ nói với nhau: Cố lên, sắp đến nơi rồi! Nhà tôi tuy không khá giả nhưng từ tấm bé tôi chưa một lần phải phát cỏ dại, trồng ngô hay bón phân. Và rồi mùa hè xanh đã giúp tôi thử sức với tất cả, tôi phát cỏ cũng khá nhanh, trồng ngô và bón phân cũng tạm rồi mệt nhoài vì trời oi nắng, vì đôi chân trần leo đồi nhưng tôi không thấy chán nản mà chỉ thấy nhiệt huyết chảy trong tim. Nhìn xa xa, màu áo xanh tình nguyện ấy trải khắp ngọn đồi, màu áo xanh ấy sáng bừng trong nắng hè . Đâu chỉ có tình cảm đồng đội mà còn là tình yêu thương mà bà con nơi đây dành cho chúng tôi. Tôi nhớ có lần chúng tôi làm cỏ trên nương giúp cho hai ông bà. Nhà ông bà nghèo lắm, con cái lại đi làm xa nên tuổi già mà vẫn phải leo đồi làm nương ngô. Vậy mà, trưa ấy chúng tôi ai vẫn được thưởng thức bánh mì mà ông bà mua cho. Điều lạ là trước khi lên nương, chúng tôi đã nhất quyết với ông bà là không ở lại dùng cơm, ông bà đã gật gù đồng ý trong khi mua sẵn bánh mì và cất kỹ trong túi để không ai nhìn thấy. Nhớ trưa ấy, dưới bóng cây, bên dòng suối mát, một bữa ăn “ thịnh soạn” cùng bao tiếng cười nói. Có những lần chúng tôi đi đến tận từng nhà để tuyên truyền cho bà con về dịch bệnh truyền nhiễm,về vệ sinh môi trường… rồi lắng nghe tâm sự của bà con mới biết cuộc sống nơi đây vất vả lắm, mới hay bà con còn khổ, còn nghèo lắm, nhưng tất cả những điều ấy không ngăn tình cảm bà con dành cho các chiến sĩ áo xanh – cách bà con gọi chúng tôi. Nào là dứa, là dưa leo, là rau cải , ngô, khoai, thậm chí là gạo, bà con cứ đưa cho chúng tôi bằng được và luôn nở một nụ cười hiền hậu. Tình cảm thân thiết như người trong gia đình làm chúng tôi vơi đi nỗi nhớ nhà. Ở Bãi Ba – Cư San – M’Đrăk tôi mới biết có những nơi thật xa thành phố hoa lệ mà tôi đang sống và học tập. Ở đây, tôi mới biết có những con người vất vả, nghèo khổ, và cũng chính ở nơi đây đã giúp tôi cảm nhận được sự chân thành, sự ấm áp từ chính họ. Màu xanh tình nguyện quyện trong nụ cười , chúng tôi hứng khởi sửa đường giúp bà con, cùng thanh niên địa phương giao lưu bóng đá, bóng chuyền. Chúng tôi được nghe những câu chuyện bình dị của họ - những người đoàn viên thanh niên mong muốn làm giàu, giúp dân mình bớt đói khổ. Chúng tôi – những trái tim hồng – những trái tim của đoàn viên thanh niên Việt Nam hòa quyện trong đêm lửa trại . Đêm ấy là lời ca tiếng hát cất vang trời, là ngọn lửa bùng cháy nhiệt huyết , là giọt nước mắt chia tay, là cảm xúc quyến luyến. Chúng tôi đã cùng ăn, cùng ở, cùng làm việc, đã thực sự trở thành một phần ở mảnh đất đầy nắng gió, khô cằn và giàu yêu thương ấy! Chúng tôi đã thực sự trở thành một chiến sĩ mùa hè xanh ! Mùa hè xanh đầu tiên qua đi chóng vánh trong 1 tháng ngắn ngủi nhưng mùa hè xanh ấy để lại trong tim chúng tôi là những điều mãi mãi. Bài học muôn màu về cuộc sống, bài học ấm áp tình người, bài học trân trọng những giá trị giản đơn quanh ta. Nếu không là đoàn viên, nếu không được trở thành một chiến sĩ Mùa hè xanh thì thật khó để tôi có được những bài học ý nghĩa ấy. Tôi vẫn luôn tự hào khi bản thân được trở thành đoàn viên của Đoàn TNCS HCM và hứa sẽ luôn phấn đấu để xứng đáng hơn nữa !