NHẬP NỘI DUNG CẦN TÌM KIẾM VÀO Ô NÀY!

Có liên quan Y1 này

Thảo luận trong 'GỬI CÂU HỎI - THẢO LUẬN (Y1 -> Y6)' bắt đầu bởi MxBắc, 5/9/15.

LÀ 1 THÀNH VIÊN BIẾT CHIA SẺ - HÃY ĐĂNG BÀI XÂY DỰNG CỘNG ĐỒNG
BẤM NÚT LIKE CUỐI BÀI - COMMENT CẢM ƠN NGƯỜI ĐĂNG - SHARE BÀI VIẾT CHO CỘNG ĐỒNG LÀ HÀNH VI ỨNG XỬ ĐẸP CÓ VĂN HÓA
  1. MxBắc

    MxBắc Có nhiều bài đăng Thành viên

    Tham gia ngày:
    4/9/15
    Bài viết:
    7
    Đã được thích:
    19
    Điểm thành tích:
    13
    Giới tính:
    Nam
    Money:
    10$
    Viết cho người trẻ…

    Những người đang đứng trước muôn vàn ngã rẽ về tương lai

    Tôi cũng là một người trẻ, tôi chỉ mới 20, do vậy tôi viết bài này chỉ đơn thuần là chia sẻ cảm xúc giữa những người trẻ với nhau!

    Tuổi trẻ hạnh phúc vì nó có tương lai. Tuổi trẻ là khi bạn đang đau đầu suy nghĩ tương lai mình sẽ ra sao, là khi bạn thấy mệt mỏi chất chồng với bao áp lực, hoặc có thể là khi bạn tràn đầy nhiệt huyết với những hoài bão ấp ủ trong lòng. Tôi có biết những con người như thế…

    Em, một cô bé mới chập chững bước vào ngưỡng cửa đại học. Lắm háo hức đấy, mà cũng nhiều lo sợ đấy. Rồi môi trường mới sẽ ra sao đây, cách học ở đại học sẽ như thế nào? Lại còn các mối quan hệ, các kĩ năng sống phải học tập làm sao đây… Bao nhiêu câu hỏi có vẻ làm em mệt mỏi, thì tôi khuyên em, cứ từ từ từng bước một, chậm mà chắc còn hơn nhanh mà chẳng bền. Em cứ làm việc, học tập, sai lầm và vấp ngã. Chẳng sao cả vì em mới 18 thôi. Cái tuổi 18 ý mà, tôi nói, đa phần em sẽ yêu một ai đó. Có thể em được đáp lại, có thể không, nhưng đừng vì thế mà gục ngã, hãy tiếp tục tiến lên vì quà tặng luôn ở cuối cùng dành cho những ai kiên trì cố gắng. Em mới 18, em xa gia đình cha mẹ lên thành phố học, em nhớ quay nhớ quắt xóm nghèo nuôi em khôn lớn. Tốt, tốt thôi, tôi chỉ sợ em mau quên quê nghèo đã dưỡng dục em. Rồi em sẽ dần quen với những nỗi nhớ, nỗi buồn khi em dần lớn. Bởi vậy mới nói, thoải mái nhất là được làm trẻ con. Trẻ con chẳng phải suy nghĩ gì nhiều, có chăng là nghĩ chiều nay nên chơi u, chơi keo hay là trèo rào ăn trộm trái ổi, trái mận. Thế đấy, tôi cũng hay nghĩ giá có một vé đi về tuổi thơ, có thể thoải mái để nằm lên một bãi cỏ xanh ngập cánh hoa vàng…

    Tôi, và như bao bạn bè của tôi, chúng tôi mới 20, là những sinh viên năm 3. Nói là chập chững trong trường đại học cũng không phải, nhưng nói là lão luyện trong cái ngôi trường này lại càng sai. Tuy trường đại học không lớn, nhưng nó cũng là một xã hội, với đầy đủ những bài học nó có thể dạy ta dù không mài đũng quần trên giảng đường. Năm 3, những bài học về chuyên ngành, bạn bè, cuộc sống, công bằng tôi cũng đã học qua. Và tôi nghiệm lại rằng “Trên đời này chỉ có một thứ tuyệt đối đó là mọi thứ đều chỉ là tương đối”. Bạn buồn vì bạn học tập mà điểm vẫn thấp hơn những đứa chẳng học hành gì : Bình thường. Bạn buồn vì bạn đăng kí sớm mà vẫn bị loại ra khỏi clb nào đó vì bạn không quen mấy người làm bên clb : Bình thường. Bạn buồn vì sụp đổ bức tranh màu hồng ở đại học : Bình thường!... Tất cả rồi sẽ trở thành bình thường khi bạn lớn dần lên và hiểu ra : À, cuộc đời là thế đó! Năm 3 cũng đã bắt đầu biết suy nghĩ thật nhiều về mọi thứ, bắt đầu trầm tĩnh hơn để chiêm nghiệm cuộc đời. Cứ nhìn như lớp tôi thì biết, giờ ra chơi năm nhất rộn ràng nhốn nháo là thế, mà giờ ra chơi ở năm 3, mọi người chỉ muốn ngồi tại chỗ nói chuyện nhỏ với một đám bạn, có khi còn muốn một mình. Đôi lúc tôi tự hỏi, phải chăng con người già nhanh vậy? Có một câu nói rất hay rằng, “Tuổi của trái tim không đếm bằng tóc bạc trên đầu” Qủa thật, con người không già đi khi tóc bạc, mà già đi khi nhiệt huyết chẳng còn.

    Anh/Chị, những sinh viên mới ra trường, nói ra là những tân Bác sĩ mới đúng. Thoát khỏi những năm tháng đại học, nhưng có lẽ chẳng có gì thú vị như đã từng suy nghĩ. Người ta thường nói, trường đại học như nhà vệ sinh, người ngoài muốn vào cho bằng được, còn kẻ trong bóp bụng nhăn mặt hết sức mong thoát cho nhanh. Nhưng thoát ra mới biết, chẳng bao giờ con người vĩnh viễn được tự do. Bằng cách này hay cách khác, họ vẫn bị gò bó, không thoải mái và luôn đứng giữa những chọn lựa khó khăn. Lại nói về chuyện của Anh, tốt nghiệp với tấm bằng Khá trong tay, anh khó mà xin được việc tốt ở quê nhà, lại một lần nữa anh khăn gói đi đến tỉnh duyên hải nắng gió xa xôi, ở nơi mà cái nắng thiêu cháy dần nhiệt huyết nơi anh. Còn Chị, tốt nghiệp loại giỏi, cũng chẳng khá khẩm hơn là bao khi chẳng được đúng việc với nguyện vọng của mình. Bởi vậy đôi khi nói, nghề lắm vinh quang mà cũng bạc bẽo. Nhưng Anh, Chị của tôi ơi, hãy vững vàng lên, ta còn trẻ khỏe; nhất định ta sẽ thực hiện được ước mơ của mình. Thực sự mà nói, tôi muốn sau khi tốt nghiệp, có một khoảng thời gian riêng cho bản thân, có thể nuông chiều bản thân một tí, làm những điều mình thích đam mê, hay đơn giản là một chuyến du lịch dài ngày để có thể suy nghĩ thật kĩ và chu đáo về đoạn đường phía trước. Tuổi trẻ đôi khi đi nhanh quá, đến như một cơn mưa rào, kết thúc vội vã mà không hiểu hạnh phúc là trải nghiệm trên những chặng đường đi. Hạnh phúc chưa bao giờ là một đích đến, và dẫu có vậy, thì đó không phải là ý của tôi :D Hãy trải nghiệm, hài lòng và chấp nhận, vì mỗi sự việc xảy đến trong đời, tôi tin đều có những ý nghĩa riêng, kể cả những thất bại. Tôi xin được kết bằng một câu nói mà tôi nghĩ rất đúng với tuổi trẻ của Steve Jobs “Hãy cứ khát khao, hãy cứ dại khờ”…

    Cho tất cả những người trẻ đã quen, đang quen, và sẽ quen J)

    MXB5/9/15
     
DMCA.com Protection Status